Giáo dục

Giáo dục

Là hình thức học tập theo đó kiến thức, kỹ năng, và thói quen của một nhóm người được trao truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thông qua giảng dạy, đào tạo, hay nghiên cứu.

Hoạt động nhóm

Bài viết2938
Câu hỏi2262
Thành viên7779

Không xác định được bản thân muốn học ngành gì?

Em là một học sinh cấp 3. Hiện tại em thực sự rối và cảm thấy như đi vào một không gian "mây mù lạc lối" khi không biết nên thực sự theo học ngành gì, thậm chí là không biết nên vào đại học nào hay cả chính sở thích của bản thân.

Em có cân nhắc những lời khuyên từ gia đình và thầy cô như theo ngành kỹ thuật mật mã, lập trình phần mềm hay thiết kế đồ hoạ, nhưng rồi em lại chú ý đến những ngành như cơ điện tử hay cơ khí hàng không. Em cũng đã có những tìm hiểu cơ bản về việc xin học bổng du học nếu có cơ hội.

Về khả năng của bản thân thì em học tốt các môn tự nhiên, khả năng tư duy toán và giải quyết vấn đề ở mức khá, tham gia hoạt động nhóm tốt, có nền tảng và tiếng Anh tốt.

Em cảm thấy những kĩ năng của em phát triển đều đều, không có gì quá nổi bật để xác định hướng đi tương lai và em cũng không thực sự biết được sở thích của bản thân là gì nên những lời khuyên từ mọi người sẽ là nguồn thông tin quan trọng để giúp em phần nào hiểu hơn về con đường "gỡ rối" cho bản thân.

Phải giải quyết thế nào khi bị cô lập và bị nói xấu sau lưng vậy ạ?

Chuyện là năm nay là năm học cấp 2 của em, nhưng mà chuyện học tập ở đây quá đỗi căng thẳng với e, vì môi trường ở đây quá toxic, e đã xin bome muốn chuyển trường nhma bome e không cho vì dù j cũng sắp cuối cấp, từ năm lp 6 đến năm lp 7 khá bth cho đến khi lên năm lp8, bỗng dưng có khá nhiều người "quay lưng" với em mặc dù e chả làm j cả, rồi từ từ càng nhiều ng trong lp sinh ra lòng căm ghét e, bắt đầu "chơi xấu" nói xấu sau lưng e, thậm chí là lôi kéo nhx ng khác để cô lập e trong lp, cảm xúc của e từ tích cực lạc quan sang sự tiêu cực và trầm cảm, tâm lý của e càng ngày kh ổn định cho đến khi phát hiện e bị trầm cảm...

1 cái lớp 44 người mà đã có 39 người ghét e rồi, thật sự may mắn khi e vẫn còn nhx người bn còn xót lại trong lp, họ cx gặp nhx trường hợp giống như e vậy, đều bị cô lập, quá đáng hơn khi mà còn lợi dụng lòng tin của những ng bạn thân nhất của e đi theo "phe" của tụi nó

Đến khi nghỉ hè, e cảm thấy mik được dưỡng lại tinh thần khá nhiều, tưởng bình yên ai dè ghê gớm hơn năm lp 8, lúc đó là sinh hoạt hè, e nghĩ rằng mọi ng sẽ thay đổi nhận thức hơn, nhưng mà càng ngày lại càng quá đáng khi mọi người lại tiếp tục dèm pha, chỉ chỏ em và nói xấu e khi e đang ngồi ở 1 chiếc ghế đá 1 mình và 20 mấy con ng nói xấu em...

Cảm thấy bất lực trong lòng vì bao nhiêu sự ấm áp, sự quan tâm và thời gian đối xử tốt với nhx người mà e đã từng giúp đỡ họ rất nhiều, giờ đây lại chơi xấu e... e cảm thấy họ thật sự quá đáng

Càng ngày e càng sợ cái lp này, e thật sự rất muốn chuyển trường, nhưng gđ e lại kh cho vì cx cuối cấp rồi, ráng cố gắng đối phó và học tập thoii. Nhưng mà chuyện như thế là quá nặng đối với e, làm sao mà e có thể đối phó miết như thế chứ? cho nên e muốn mn ở đây có thể chia sẻ, tâm sự và an ủi e một cách chân thành. E muốn mn giải đáp thắc mắc của e ạ

Vấn đề khi gặp được ngừoi mình thích?

Mn cho em hỏi ạ, e cũng 20 tuổi r ạ, khi nói chuyện với các bạn nữ thậm chí mấy chị xinh xinh, e nói mượt cực kì thầm chí quen luôn đến giờ. Nhưng khi em gặp đc người e thích thì gần như bị cứng họng, ngại cực kì ạ. Trong khi crush em lại hướng ngoại, hoạt ngôn. Có cách nào để cải thiện vấn đề này k ạ. ;((((

Tại sao mẹ tôi luôn không nhận mình sai?

Gần đây tôi mà mẹ cãi lộn. Đây không phải là lần đầu. Lần nào tôi cũng phải xin lỗi để giữ hoà khí trong nhà. Nhưng lần này tôi không muốn xin lỗi nữa.
Chuyện bắt đầu từ khoảng vay sv của tôi. Vì gia đình không có nhiều điều kiện nên tôi vay sv để đi học đại học. Sau khi ra trường mẹ tôi bảo ngta bắt phải trả lại khoảng vay để có thể giải ngân cho người khác. Tôi đã tin lời mẹ tôi và đóng tiền đầy đủ. Cứ nghĩ là khoảng vay đã được trả xong. Cho đến 4 năm sau, một lần mẹ đi vắng thì người đến thu lãi tới, thì tôi mới nhận ra răng số tiền gần 50tr đấy vẫn còn nguyên. Tôi bần thần, với tôi số tiền ấy bây giờ tôi có thể trả được. Nó không phải quá lớn. Nhưng điều quan trọng là niềm tin tôi đặt ở mẹ đã mất. Không một lời giải thích, mẹ tôi bắt đầu bảo tôi mất dạy, lại kể công sinh thành. Đi nói xấu tôi với tất cả ng quen của mẹ trong khi tôi chỉ hỏi mẹ với sự hụt hẫn " sao mẹ lại lừa dối con?".
Đến bây giờ mẹ tôi vẫn không nhận mình sai, còn nhắn cho vợ tôi bảo nếu tôi không xin lỗi thì bà sẽ không bh nói chuyện với tôi.
Tôi không phải 1 người quá cố chấp. Đã rất nhiều lần tôi xin lỗi mẹ. Nhưng thật sự lần này tôi không biết tôi đã làm gì sai với mẹ. Tôi thật sự mệt mỏi.
 Mong mọi người có thể cho tôi lời khuyên.