Hành trình đi mổ ruột thừa và một vài suy nghĩ so deep

  1. Sức khoẻ

Mình vừa mổ ruột thừa xong được vài ngày và bây giờ đã đỡ hơn. Với nhiều người thì mổ ruột thừa không có gì nghiêm trọng lắm vì: viêm ruột thừa khá phổ biến, không quá nguy hiểm tới tính mạng (trừ khi là để lâu quá ruột thừa bị vỡ), kỹ thuật mổ nội soi bây giờ tiên tiến hơn nên vết thương cũng nhanh lành hơn. Tuy nhiên với mình một đứa chưa phải nằm viện bao giờ, chưa phải đụng dao kéo bao giờ thì "lần đầu" bao giờ cũng khó khăn hết.

Hành trình này bao gồm cả bài học nhớ đời + suy nghĩ + và những quan sát của mình trong những ngày nằm viện:

Ngày 1: DẤU HIỆU BAN ĐẦU

Cả ngày mình bị đau bụng nhưng đau phần bụng giữa dưới ngực, tiêu chảy, buồn nôn và nấc cụt. Nhìn vô dấu hiệu thì anh đồng nghiệp bảo chắc bị đau dạ dày rồi. Xin thuốc từ quầy lễ tân uống mà không hết

=> Sau này mới biết đau ruột thừa thì uống thuốc bao nhiêu vào dấu diệu cũng không hết

Buổi tối đó còn đi YEP cùng công ty mà không ăn được gì, vẫn tiếp tục tiêu chảy và nổi da gà cả buổi vì quá lạnh. Vậy mà mình vẫn cố ngồi hết buổi lễ cơ mà mặt thì nhăn như khỉ :))

=> Khi sức khỏe có vấn đề tốt nhất nên ở nơi nào thoải mái, không nên suffer làm gì, nhiều khi còn ảnh hưởng tới không khí chung

Ngày 2: MỘT NGÀY DÀI THIỆT DÀI

Biết rõ quyền lợi của mình

Sau nhiều lần tiêu chảy thì bụng mình như rỗng luôn và dấu hiệu bệnh cũng đã hết. Tuy nhiên mình vẫn quyết định đi khám.

Đi tới phòng khám Hòa Hảo và đưa thẻ bảo hiểm ra nhưng họ nói bên đó không chấp nhận thẻ Bảo Việt. Nhờ đồng nghiệp kiểm tra thì bảo Hòa Hảo không nằm trong danh sách bảo hiểm Bảo Việt. Rồi chạy ra Hoàn Mỹ nhưng Hoàn Mỹ lại không phải nơi mình đăng ký BHYT? Túm lại lại quay về Kỳ Hòa vì mình đăng ký BHYT ở đó.

=> Cần biết rõ mình có quyền lợi gì, sử dụng ra sao và thật CHI TIẾT. Công ty mình có đóng BHYT full lương và mua thêm thẻ BH Bảo Việt cho nhân viên.

BHYT thì cần đi đúng tuyến nếu không sẽ không được bảo hiểm hỗ trợ đủ như quy định. BH Bảo Việt thì bạn cần trả trước và mang hóa đơn về claim lại nhưng phải đúng những mục có trong quy định của gói. Nói chung là dùng BHYT trước rồi phần còn lại claim bằng BH Bảo Việt là ổn.

Nghe lời bác sĩ

Bác sĩ ấn vào vùng bụng bên phải hỏi "Có đau không? - Dạ bác sĩ ấn vào thì đau rồi". Làm thêm sét nghiệm và siêu âm. Bác sĩ kêu có thể là viêm ruột thừa rồi nhập viện đi. Thực tình mình không còn dấu hiệu đau bụng và còn thấy khá là khỏe mà nghĩ tới mổ là thấy đau nên mình lưỡng lự lắm. Thôi bác sĩ bảo sao làm vậy vì bác sĩ có chuyên môn hơn.

Một ngày ở phòng cấp cứu thế nào?

Mình vào phòng cấp cứu Bệnh Viện 115 để nằm theo dõi. Tính ra mình khỏe nhất phòng vẫn ngồi đọc sách, check email, nghịch điện thoại bình thường. Thi thoảng lại được đưa đi làm xét nghiệm.

Phòng cấp cứu hoạt động 24/7 bác sĩ và y tá chạy luôn tay luôn chân. Trong phòng chủ yếu là người già, và người nghèo. Người trẻ mà đi cấp cứu trong tròng hầu hết là do tai nạn hoặc ẩu đả.

Một số kết luật rút ra

  • Y tá của phòng cấp cứu có thể không phải là người làm việc hiệu quả/productive nhất nhưng là người "chăm chỉ nhất"
  • Nếu bạn đi làm xa nhà thì luôn phải có một người đủ thân thiết và tin tưởng để dựa vào trong những trường hợp khẩn cấp.
  • Luôn dự trữ trong tài khoản một lượng tiền mặt nhất định để cover cho những trường hợp khẩn cấp


Ngày 3: VÀO PHÒNG PHẪU THUẬT - THE TURNING POINT


Vậy là bác sĩ kết luận mình bị viêm ruột thừa + loét tá tràng. Viêm ruột thừa thì phải mổ nội soi gấp còn loét tá tràng thì điều trị bằng thuốc sau.

Mình được thay đồ rồi đưa vào phòng mổ sau đó tiêm thuốc mê. Khi tỉnh dậy đã là 5h sáng thì ở phòng chăm sóc sau mổ. Lúc này là lúc đau nhất trong cả quá trình. Thuốc mê đã hết vết mổ còn đau, thân người lạnh, cổ buồn nôn nhưng không nôn được, không nói được. Không được uống hay ăn gì và trước đó đã nhịn ăn 1 ngày để làm xét nghiệm.

Y tá quá bận nên không chăm sóc được chu đáo, người chưa được mặc quần áo mà chỉ đắp 2 chăn mỏng.


Với người khác có thể dễ dàng, nhưng với mình lần đầu tiên phải mổ xẻ như thế này thì thực sự cảm giác này rất là kinh khủng.

Mình cứ nằm rồi suy nghĩ và lần đầu tiên mình hiểu rõ được những điều có vẻ xa vời sau

  • Có sức khỏe là có tất cả, không sức khỏe là không có gì. Thấy quý trọng hơn những lúc mình khỏe mạnh. Cảm giác khỏe mạnh và thấy thoải mái hạnh phúc thế nào lúc này mình mới hiểu
  • Nếu bạn có nhiều tiền hơn thì trải nghiệm đi bênh viện của bạn cũng sẽ dễ chịu hơn phần nào. Y tá trực phòng phẫu thuật có vẻ ít và nhiều việc nên không chăm sóc được bệnh nhân chu đáo. Mình phải cố hét thật to là mình lạnh quá mới có người chạy ra đắp thêm chăn.
  • Làm việc để sống chứ không phải sống để làm việc. Việc sức khỏe mình đi xuống là do khoảng thời gian vừa rồi mình bị tress khá nhiều + ăn uống không đầy đủ, đúng bữa. Yếu tốt tâm lý ảnh hưởng rất nhiều tới hệ tiêu hóa của bạn. Thời gian tới có thể mình sẽ chọn hướng đi và môi trường khác khiến mình hạnh phúc và enjoy hơn.

Ngày 4: NHỮNG ĐIỀU VUI VUI

Ngày đầu sau phẫu thuật thực sự vẫn còn rất đau. Mình may mắn có "anh bạn thân" chăm sóc thời gian này. Vì làm gì người ta cũng gọi người nhà bệnh nhân chứ không gọi bệnh nhân bao giờ. Ký giấy đồng ý mổ, giấy nhập viện, đóng viện phí, lấy thuốc, mua đồ ăn...v.v. Một lần nữa mình thấy nếu bạn không sống gần người thân thì RẤT CẦN THIẾT có một người bên cạnh (bạn bè, người yêu, đồng nghiệp) mà bạn có thể dựa nào những lúc như thế này.

Ở bệnh viện mọi người khá thân thiết và rất hay giúp đỡ nhau chắc vì cùng hoàn cảnh nên có sự đồng cảm.

Bệnh viện 115 là bệnh viện công nhưng mình không thấy bác sĩ, y tá hay điều dưỡng hạch sách hay làm khó dễ để đòi tiền "bồi dưỡng". Lâu lâu thấy người nhà mua vài quả xoài, mấy cân mận tặng cô điều dưỡng cảm ơn thôi.


Mình được ra viện sớm vì hồi phục tốt. Tuy bài viết hơi dài dòng và lan man nên mình cảm ơn bạn đã đọc tới dòng này! Chúc mọi người giữ sức khỏe tốt và sống hạnh phúc nha!

CapcuuChoRay_zing5_1
Từ khóa: 

bệnh viện

,

viêm ruột thừa

,

sức khỏe

,

chăm sóc sức khỏe

,

bảo hiểm y tế

,

sức khoẻ

Ui hèn chi dạo này hông thấy Adele đâu. Trải nghiệm vào bệnh viện của ai cũng chứa đựng những đau thương, nghe mà đáng sợ, thiệt ước sao mình không phải vào đó với tư cách bệnh nhân :-s
Trả lời
Ui hèn chi dạo này hông thấy Adele đâu. Trải nghiệm vào bệnh viện của ai cũng chứa đựng những đau thương, nghe mà đáng sợ, thiệt ước sao mình không phải vào đó với tư cách bệnh nhân :-s

Hic tớ chưa phải mổ lần nào từ bé tới giờ (trộm vía) nên phải chỉnh đốn lại thói quen sống nếu không sớm muộn gì cũng... Hôm trước con bạn tớ cũng bị viêm ruột thừa phải mổ gấp, cũng có nghe về trải nghiệm của nó rồi. Nó còn một thân một mình, chẳng có được "anh bạn thân" nào chăm sóc. Nó mổ xong rồi bố mẹ, người nhà, bạn bè mới biết tin luôn.

Cảm ơn Đoan về góc nhìn đời sống rất thực tế và chúc Đoan mau chóng khỏe lại để đón Tết vui nha! :D

Đúng là chị em. Mới viêm ruột thừa mà đã "nhìn cuộc đời từ hướng khác" rồi 😂😂. Đúng là ko nên bỏ bê sức khỏe của mình. Nhưng... Mà thôi, coi như 1 dịp để thay đổi cũng tốt.

Nhưng mà sao ko điều trị uống thuốc nhỉ. Viêm ruột thừa cấp, ruột thừa sưng to, đau dữ dội mới phải mổ chứ nhỉ. Còn gần như hết đau thì điều trị kháng viêm là hết thôi.

Với cả, tiền cũng quan trọng ko kém sức khỏe nhé. Có tiền mà ko có sức tiêu thì ko nói rồi. Nhưng khỏe như trâu mà bị tý cơm lọt vào ruột thừa là nó cũng viêm à. Nếu lúc đó ko có tiền thì cũng mệt chuyện lắm.

Tiền có thể làm ra chứ sức khỏe thì phải khám bác sỹ, mua thuốc uống, ăn thực phẩm sạch, hít ko khí trong lành, đỡ phải chịu áp lực, tập gym, thể dục trang bị đàng hoàng,...

Hayz, mà nghĩ lại bọn đàn ông điếc ko sợ súng, ăn nhậu tè le, ko biết thăm bác sỹ lúc nào 😂😂

Câu chuyện trên biên kịch thành phim lẻ cũng đc he. Đặt cái tít: "Tam nhật trú thương xá" nghe cũng hút view lắm đây 🤣🤣