Làm thế nào để bớt nghiện game?

  1. Game

Mình chào mn ạ. Em trai mình năm nay lớp 9 và sắp thi vào cấp 3 nhưng em ấy thường xuyên LÉN CHƠI GAME trong khi bị gia đình hạn chế (chứ không cấm hẳn) thời gian chơi và bị mắng rất nhiều lần.

Năm ngoái em ấy đã trộm vài triệu đồng để nạp game và mua quà cho bạn gái. Khi biết được điều này, gia đình mình đã CỰC SHOCK vì em ấy vốn hiền lành nhưng không ngờ lại sa ngã và hành động thiếu suy nghĩ như vậy, hơn nữa gia đình mình ở quê không khá giả gì, mình là chị gái và bố mẹ đều rất tiết kiệm.

Sau khi bị cấm, em ấy mượn điện thoại của bạn đem về nhà chơi và bị mình bắt được, lần này mẹ mình cực kì thất vọng và khóc rất nhiều, cũng đã đánh em ấy một trận cực đau đến bây h vẫn thấy vết lằn nhưng ẻm vẫn cứ tiếp tục rình mò lúc gia đình không có ai ở nhà để tìm cách nào đó chơi game.

Mình biết em trai mình bản chất hiền lành nhưng hay lươn lẹo và nói dối rất ngọt lại không có chính kiến và suy nghĩ nông cạn. Em ấy không phải kiểu ngỗ nghịch ngang ngược bất trị mà khá ngoan, ở nhà hay làm việc nhà, ai bảo gì cũng dễ làm theo do một phần lười học nên siêng làm nữa. Em hướng ngoại, sống thiên về cảm xúc, không cầu tiến, không có tham vọng. Nhưng dù là gì thì việc chơi game khiến thời gian học tập giảm đi ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập cũng như kì thi lên cấp 3 bây giờ với trình độ của em ấy bây h mình rất lo lắng

Mình đã thử khá nhiều cách ví dụ như khuyên nó chơi phải hỏi xin tử tế và chơi trong thời gian nhất định nhưng không hiệu quả

Mình còn đang nghĩ có nên dọa nói bằng cách đuổi nó ra khỏi nhà, cho nó chơi chán đi, chán xong về không được chơi nữa. Nói thế thôi chứ ra ngoài nguy hiểm lắm

Mọi người có kinh nghiệm hoặc có cách gì giải quyết hiến kế giúp mình với ạ, mình không thể bỏ mặc nó được vì nếu bỏ mặc nó sẽ thật sự sẽ rất tệ ạ.

Từ khóa: 

nghiện game

,

bớt nghiện game

,

game

Lúc trước có 1 thời gian mình cx nghiện game, bỏ bê rất nhiều chuyện học tập. Mọi chuyện đều diễn ra rất trót lọt vì mình dấu rất kĩ ko cho cha mẹ biết. Cho đến 1 ngày.... mình tự bỏ game vì chán. Tới tận bây giờ mình chưa chơi game nào quá 3 ngày, thường chỉ chơi mấy mini game trên điện thoại khi ko biết lm j. Mình nghĩ con người tìm đến game chủ yếu là tìm niềm vui, cảm thấy phấn khích khi chơi. Có thể em bạn ko tìm được thú vui, sở thích của mình, ko biết học để làm gì nên mới tìm đến những thứ khác. Bạn nên ngồi tâm sự vs em bạn để tìm hiểu xem ẻm thích cái gì, muốn làm cái gì, rồi tư vấn cho ẻm (ví dụ như ẻm thích làm cầu thủ thì hãy cho ẻm đi đá bóng...), rồi em ấy sẽ tìm đc thú vui khác, thứ em ấy thực sự muốn làm thì sẽ tự động bỏ game thôi
Trả lời
Lúc trước có 1 thời gian mình cx nghiện game, bỏ bê rất nhiều chuyện học tập. Mọi chuyện đều diễn ra rất trót lọt vì mình dấu rất kĩ ko cho cha mẹ biết. Cho đến 1 ngày.... mình tự bỏ game vì chán. Tới tận bây giờ mình chưa chơi game nào quá 3 ngày, thường chỉ chơi mấy mini game trên điện thoại khi ko biết lm j. Mình nghĩ con người tìm đến game chủ yếu là tìm niềm vui, cảm thấy phấn khích khi chơi. Có thể em bạn ko tìm được thú vui, sở thích của mình, ko biết học để làm gì nên mới tìm đến những thứ khác. Bạn nên ngồi tâm sự vs em bạn để tìm hiểu xem ẻm thích cái gì, muốn làm cái gì, rồi tư vấn cho ẻm (ví dụ như ẻm thích làm cầu thủ thì hãy cho ẻm đi đá bóng...), rồi em ấy sẽ tìm đc thú vui khác, thứ em ấy thực sự muốn làm thì sẽ tự động bỏ game thôi
Khi nào người ta phải đối phó? Đó là khi muốn nhưng không được, bị ngăn chặn. Vậy càng phán xét và dùng biện pháp ngăn chặn (đối phó) sẽ càng nhận được sự đối phó tiếp theo (nước nổi bèo nổi)
Tại sao 1 người buộc lớn lên là phải có tự ý thức về điều tốt xấu? Không có. Ý thức đó chỉ nảy sinh khi được sống trong môi trường có dẫn dắt giáo dưỡng đủ ảnh hưởng về nhận thức.
Gia đình cần suy ngẫm lại về cách tiếp cận giải quyết. Thiếu sự ảnh hưởng tích cực đủ để làm cho cậu ấy biết làm điều tốt thì phải tạo dựng lại cho đủ mới được.
1. Chấp nhận tính cách. Không có tính cách xấu đẹp, chỉ là đặc trưng của mỗi người.
2. Kiên trì nói những câu chuyện tích cực
3. Làm những điều cậu ấy thực sự thấy tốt chứ không phải người khác thấy là tốt trên cơ sở chấp nhận cậu ấy.
Ví dụ, em cần tiền chơi game, mình làm việc này đi (ví dụ bán cái gì đó, hoặc cho e làm rồi trả công). Để dẫn dắt e làm quen với lao động ra tiền chính đáng.
Ví dụ, em có thể chơi game 1 số giờ, được tôn trọng hoàn toàn. Những giờ khác thì ko được, kể cả kèm 1 hình phạt nào đó.
Ví dụ học không tốt thì kèm chắc lại từng môn. Đúp thì học lại nhưng kiên quyết phải học đến một cấp nhất định. Việc học nghiêm túc tương đương với phần thưởng chơi game cũng được tôn trọng.
4. Giúp một người sống tốt là việc rất lớn. Rất mệt. Thực sự có lòng thì sẽ kiên trì làm được. Nghĩ về tương lai của em, bạn có thể làm được. Bạn cũng đang có lòng làm điều đó rồi. Bạn đang là một người chị tốt.
Chúc bạn sớm an lòng!

Em mình cũng gặp tình trạng tựa tựa em bạn nhưng nó không đến nỗi đi ăn cắp tiền mà chỉ dám chơi giấu giếm thui. Nhà mình cũng cấm việc chơi game vì không tốt, và mỗi khi em mình chơi thì bố mình sẽ dùng dây điện quật. Đối với nhà mình thì bên cạnh việc cấm vẫn cho nó chơi nhưng chỉ chơi khi làm bài tập xong và chơi trong khoảng nào đó. 

Mình cảm thấy rằng có lẽ em bạn có phải được hơi chiều chiều từ nhỏ đúng không nhỉ? Nếu sai thì thui nhé. Mình thấy hầu hết khi em ấy như vậy có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường và phim ảnh cộng thêm việc bố mẹ không sát sao từ nhỏ, hơi nuông chiều. 

Nói ra thì hơi lạ nhưng bố mẹ mình theo chủ trương rằng là mỗi người có một cuộc sống và trách nhiệm với cuộc sống của mình. Bố mẹ sẽ gd con cái đi đúng hướng bằng mọi cách nhưng nếu con không chịu mà sa ngã, phạm tội này nọ thì con phải chịu trách nhiệm với nó và lúc đó bố mẹ sẽ không cứu con. Từ đó thì nó hình thành lên một tư tưởng khá lạnh lùng trong chính mình đối với em trai : chị sẽ nghiêm trong việc dạy đúng và sai với mỗi hành động của em nhưng nếu em biết rồi, vẫn cố tình làm sai thì em phải chịu trách nhiệm và mình sẽ để mặc.

Trong trường hợp này, nếu ứng với mình, mình sẽ cùng bố mẹ khuyên ngăn nó hết mức có thể, nếu nó không chịu thì mình chịu rồi, để bố mẹ xử lí thui, không thì đến một lúc nào đó cho xã hội nó xử lí.

Nhưng mình tin rồi cũng sẽ có cách xử lí thôi. Bạn đừng quá lo. Bố mẹ là người quan trọng giáo dục em ý. Mình chỉ là phụ thôi. Bàn bạc với bố mẹ hoặc hỏi ý kiến bác sĩ tâm lí thử nhé.