Voi Big Mary bị treo cổ - khi sự ngu dốt của con người được thể hiện

  1. Xã hội

https://cdn.noron.vn/2022/12/23/6160493720220633645669373817285414205521920n-1671780744.jpg
Big Mary bị treo lên bởi vì sự ngu dốt của con người. 
Họ không nhận ra rằng việc giam giữ một loại động vật oai vệ, đẹp đẽ sẽ làm nó phải chịu đựng một cuộc đời sống trong cảnh nô lệ và bị tra tấn hàng ngày.
Họ không nhận ra rằng những chú voi sống một cuộc đời hào nhoáng dưới Big Top sẽ không phải là một trải nghiệm thú vị cho chúng, thậm chí còn không bằng tự mình đối mặt với những nguy hiểm ngoài thiên nhiên.
Họ không nhận ra rằng voi là loài động vật có xúc cảm với những thứ cảm xúc sâu lắng chứ không phải loài động vật chỉ có cơ bắp và hung hăng. Thật mỉa mai khi nghĩ về nó.
Họ không chịu dừng lại để suy nghĩ về việc bắt cóc chúng khỏi đàn và xích chúng lại trong những gông cùm đầy đau đớn, ngay lập tức sẽ làm trầy xước chân của chúng và gây ra những vết lở loét nặng nề hơn theo từng ngày trôi qua. “Da voi dày mà, chúng nó có biết đau đâu. Một cái vảy đầy mủ thôi. Con voi đấy không sao đâu.''
Họ không nhận ra rằng con voi sẽ không hề vui chút nào khi bị giam lại, bị chuyển đi qua biển trong khi bị nhốt giữa một căn hầm hôi thối, đầy nước, ẩm mốc cùng một đống hàng hóa (tối và cô đơn nữa). Ở nơi đó, những chiếc kèn khốn khổ sẽ bị khóa lại, bị át đi bởi thanh âm từ biển, và khi bị say sóng, chúng lắc lư một cách uể oải suốt một tháng hành trình trên vùng nước mênh mông.
Họ không nhận ra rằng những giọt lệ sẽ rơi xuống khi chúng bị đánh đập. Hoặc là khi bị hét vào mặt, hoặc là hành hạ đôi tai nhạy cảm với những cái móc sắc lẻm, hoặc là kéo những sợi xích đã được móc sâu vào những vết thương của chú voi trong những “bài tập” phá hủy tinh thần của chúng.
Họ không quan tâm đến ngày con voi có vẻ muốn chết, ngày mà chúng nằm ỳ một chỗ và từ chối ăn, trong khi dòng lệ cứ lã chã tuôn rơi và sự tuyệt vọng nhấm nháp dần tâm trí, thậm chí họ còn đá vào mặt nó, kéo miệng của nó ra và đổ vào một đống chuối quá hạn cùng với whisky xuống cổ họng khiến sinh vật khốn khổ chếnh choáng trong men say.
Tất cả những gì họ quan tâm là nó có thổi kèn được không, có thể ngồi bằng hai chân được không, và có thể diễu hành trong bộ cánh diêm dúa để họ kiếm được vài đồng từ khán giả trong đám đông hay không. 
Đó là cuộc sống của chú voi dưới Big Top tại rạp xiếc di động của Charlie Sparks.
Trở lại với cái lồng của Big Mary. Và trên một con tàu. Đến các thành phố khác nhau. Ngày này qua năm khác. Không hề có ánh sáng hay niềm vui.
Không ai quan tâm đến những cái ngà bị hỏng hóc của nó. Không ai quan tâm rằng nó đau đớn thế nào hay đơn giản là nhận ra rằng nó đã thối rữa trong hai năm trời.
Không ai quan tâm rằng một con voi, cũng như con người, phải chịu đựng thống khổ từ việc đau răng. Một lần trên chuyến tàu đến Tennessee, họ bắt Big Mary làm một chuyến diễu hành. Mặc kệ có đau răng hay không, con voi này cần ra mắt đám đông. Và mọi người dân đều đổ ra chỉ để ngắm nhìn nhân vật chính - Big Mary.
Việc người ngồi trên lưng con voi là người mới không hề được chú tâm.
Walter Eldridge, một ngư dân, vừa tham gia gánh xiếc ngày hôm trước. Cầm cái bullhook bằng bàn tay nghiệp dư, anh đâm vào cái miệng đâu đau đớn của Big Mary khi đang cưỡi trên lưng nó trong khi đang đi giữa hàng người bán rong, mỉm cười và vẫy chào khi họ cỗ vũ trên con đường tràn đầy hoa giấy của phố Kingsport, Tennessee.
Mọi người đơ ra khi Big Mary hất Walter Eldridge ra khỏi lưng. Cuộn lấy anh ta và ném xuống đất như một con búp bê rách nát, giơ chân lên và vĩnh biệt Walter.
Mọi người tiếp tục đơ ra khi nhìn não, nhãn cầu và máu văng tung tóe ra khỏi xác của Walter.
Mọi người đều hoảng hốt, ngoại trừ một thợ rèn, không biết nghĩ thế nào lại mang súng, đã nã năm viên vào Mary. Chúng không giết được Mary. Họ nghĩ con voi không hề đau, “da voi dày mà, chúng nó có biết đau đâu”.
Mọi người điên lên khi Big Mary bình tĩnh lại. Họ vây quanh cô và hét lên. Họ đề nghị đặt cô vào giữa hai con tàu và nghiền nát hoặc hay hơn, xích cô vào rồi rạch. Họ yêu cầu xử tử cô bằng điện. Họ nêu lên hàng đống cách xử tử và tra tấn con voi đầy đau khổ, Big Mary đứng đó trong bình tĩnh, máu chảy từ răng và các vết thương quá nhiều, hòa cùng nước mắt của cô, lách tách chảy xuống.
Mọi người đều hài lòng khi chính chủ gánh xiếc Charlie Sparks đề nghị xử tử con quái thú theo phương pháp lynch. (lối hành hình linsơ của bọn phân biệt chủng tộc Mỹ đối với người da đen)
Họ mang theo một cái cần cẩu 100 tấn để treo Mary sát nhân lên ngày hôm đó, để xử tử Mary sau khi cô đã trình diễn trong buổi sáng chia tay cuối cùng. Nó thu hút rất nhiều người. Buổi trình diễn cuối cùng của Mary cho phép những khán giả tò mò ngắm cảnh xử tử cô; tất cả những tờ vé đều được bán hết, sân khấu chật kín.
Không ai thất vọng khi Big Mary không thể trình diễn tại rạp xiếc chiều hôm đó khi họ biết rằng Mary đã bị nã đạn vào người, và tên chủ rạp xiếc chỉ muốn kiếm thêm vài đồng tiền quý giá. Sau tất cả, họ vẫn phải xem con voi bị treo lên. Đó là lí do tại sao họ ở đó. Bên cạnh đó, Big Mary đã khóc suốt đêm hôm qua. Cô quằn quại trong đau đớn với 5 viên đạn lõm sâu vào các mô mềm, từ từ mất máu, yếu ớt hơn bao giờ hết, và cái răng đau tiếp túc tra tấn sọ cô. Cô không thể biểu diễn nữa.
Đám đông gồm 3000 nghìn người. Họ đều hài lòng khi kẻ sát nhân to lớn dẫn đầu đám rước voi trên một đường thẳng tắp đến cái cần cẩu và cũng là cái giá treo cổ của nó.
Họ xích chân cô lại và buộc chặt chúng vào thanh ray.
Họ quấn sợi xích quanh cổ cô.
Họ treo cô lên bằng cái cần cẩu những quên tháo cái xích ở chân cô. Sợi xích bị kéo căng, từ từ xiết lại trong khi những chú voi khác gào lên trong sợ hãi và đau đớn.
Đám đầu thúc giục đao phủ.
“Quay nó đi! Quay nó đi!”. Khi cô kéo căng sợi xích, đám đông im lặng một cách bất ngờ.
Họ bất ngờ khi nghe tiếng xương của cô bị xiết lại và vỡ nát, dây chằng căng ra và bẹp, và khi bị kéo lên 5 feet, cái vòng quanh mắt cá chân ngăn cô rời khỏi mặt đất.
Họ bất ngờ khi sợi xích quanh cổ cô đứt và Big Mary rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh cực kỳ lớn, sau đó là tiếng kêu thoi thóp khi bị hủy hoại vì cân nặng của cô, cô rền rĩ trong đau đớn.
Họ cười khúc khích khi một gã leo lên xác của cô và buộc sợi xích vào lại cổ của cô. Họ hài lòng rằng sợi xích đã được gỡ ra khỏi chân và có thể quay cô lên. Họ cười sung sướng và nhảy múa khi cuối cùng kẻ sát nhân Big Mary đã được treo lên và cô bắt đầu thoi thóp và vòi của cô co lại và chân của cô bị bầm dập và và cô rền rĩ rít lên, cùng với đôi mắt bị phủ bởi những giọt nước mắt cuối cùng. Mất một khoảng thời gian khá dài trước khi cô chết.
Họ cười vào cô ấy. Họ hoan hô.
Big Mary lắc lư trong gió khoảng 30 phút trước khi một bác sĩ thú y cuối cùng cũng thông báo rằng cô đã qua đời.
Họ diễn lại cảnh treo cổ vào tối hôm đó. Rạp xiếc chật ních người và rạp xiếc di động của Charlie Sparks trở nên nổi tiếng.
Một chú voi đã phá tan lồng của mình tối hôm đó sau khi chứng kiến cái chết tàn nhẫn của Big Mary.
Mọi người đều biết rằng voi sẽ đến thăm xương cốt của những thành viên trong gia đình. Voi sẽ thường xuyên đến thăm nơi yên nghỉ cuối cùng của bạn đời. Chúng sẽ dịu dàng nhấc lên những chiếc xương trắng bằng những cái vòi của mình. Kiểm tra chúng. Bày tỏ sự kính trọng với chúng. Tôn vinh chúng. Thương tiếc chúng. Tôi tin rằng chú voi kia phá vỡ lồng của mình để tìm xương của Mary, đó là bản năng của họ.
Nhưng rạp xiếc bắt được chú trên đường ray trước khi chú tìm thấy Mary, buộc chú vào những chiếc xích, đánh đập và đưa chú trở lại cái rạp xiếc rực rỡ kia.
Nơi mà những chú voi thuộc về.
A: Wendi Tibbers
Từ khóa: 

xã hội

Lý do vì sao ko bao giờ mình xem hoặc mua vé cho con xem xiếc động vật. Nó chẳng có gì hay ho cả.
Trả lời
Lý do vì sao ko bao giờ mình xem hoặc mua vé cho con xem xiếc động vật. Nó chẳng có gì hay ho cả.

Loài voi bị con người khai thác triệt để. Từ việc dùng làm xiếc mua vui, cho loài người cưỡi để chụp ảnh, rồi lại lấy ngà voi chữa bệnh. Thật đáng sợ. 

Mình cũng không hiểu tại sao mọi cứ cho rằng đem xác hay bộ phận của động vật nào đấy (đầu hươu, sừng tê, ngà voi,..) mang về nhà trưng là auto sẽ tốt cho phong thủy, làm ăn tốt. Tương tự kiểu "ngâm rượu" cũng vậy, chất bổ đâu không thấy toàn thấy chữ tử đến gần.
Theo góc nhìn tâm linh mình đã học được thì mấy cái đó đều có oán khí, khí tử rất nặng, đeo nhiều oán khí tích tụ sẽ không tốt cho hậu vận của mình về sau, hoặc người thân gánh hộ :)) (Mình hơi bí từ để nói chi tiết tại sao như thế, nhưng nó gần giống chơi ngải ấy, ban đầu có thể thuận lợi nhưng thật ra là tiêu hao phước của hậu vận).
Nên là ông bà nào không làm mà đòi có ăn, muốn sưu tập mấy cái này để cuộc đời phất lên thì dẹp đi, muốn may mắn thì lo sống tích đức đi nhé :))