Bạn cảm thấy như thế nào khi bị đem ra so sánh với "Con nhà người ta"?
Em đã từng là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, là đối tượng được các bậc phụ huynh lấy ra làm tấm gương so sánh em với các con của họ, nhắn các con họ nhìn em mà học tập. Song, chính em cũng là người bị so sánh với "con nhà người ta". Cả 2 vị trí này, em không hề thích một chút nào. Em cảm thấy bị gò bó bởi những khuôn khổ mà các bậc phụ huynh đặt ra.
Tuần trước nhà em có giỗ ông nội. Họ nội họ ngoại đến rất đông. Em thì 12 năm học, được bao nhiêu giấy khen với giấy chứng nhận đều dán lên tường, năm nào cũng vậy. Chắc được tầm 18 cái giấy thì phải. Ai đến nhìn lên tường cũng khen là em học giỏi rồi ngoan ngoãn. Em cũng vui lắm chứ. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu bởi xuất hiện phép so sánh với 1 đối tượng khác trong lời nói của các cô, các bác. Các bác bảo, “ Đấy, đẻ con gái thế mới không bõ chứ, anh/chị nhà bác chán lắm”, cũng có bác bảo “Con gái học gì lắm”, “ thương bố mẹ mày không nên học Đại học, như chị …. tốt nghiệp xong ra làm đỡ khổ”,.........dù là nâng lên hay hạ xuống thì thú thực em không vui chút nào, chỉ gượng cười rồi chẳng nói gì. Có vài anh chị ở đấy khi bị mang ra so sánh cũng chẳng hớn hở là bao, có vẻ họ cũng khó chịu. Mà hình như, em còn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn xăm xăm về phía em nữa:)))
Tại sao các bậc phụ huynh lại lấy cái cách “so sánh” để giáo dục cho con của mình nhỉ? Mọi người có bao người có bao giờ bị so sánh như vậy không ạ? Mọi người có tips gì để ba mẹ cũng như mọi người xung quanh ngưng so sánh con cái mình với người khác không ạ?
Cách nêu gương như vậy thực sự có hiệu quả hay chỉ phản tác dụng mà thôi?
