Bài viết | 4122 |
---|---|
Câu hỏi | 3167 |
Thành viên | 459 |
Mình đỗ Sư phạm, nhưng không muốn là giáo viên (từ lâu đã là như thế). Mình tính năm 2 chuyển sang ngành khác hoặc lấy bằng sư phạm xong học văn bằng 2 (đang phân vân kinh tế và truyền thông), mẹ mình bảo học kinh tế truyền thông thất nghiệp, không xin đc việc đâu, rồi lấy ví dụ người quen của mẹ học tài chính ngân hàng nhưng thất nghiệp, đi làm công nhân. Mẹ khuyên mình tiếp tục sư phạm Toán + học thêm tiếng Anh, ra dạy thêm, dạy ở trung tâm kiếm đầy tiền không lo thất nghiệp, công việc dạy cũng nhẹ hơn nhiều so với kinh tế truyền thông, không áp lực, chỉ cần soạn giáo án và lên lớp. Mình thắc mắc:
1/vai trò của hướng nghiệp có đơn giản là hướng vào nghề không làm mình thất nghiệp? Hay thực ra mình cứ việc chọn bừa ngành nghề không cần cân nhắc định hướng, vì chỉ cần cố gắng là auto có niềm yêu thích công việc?
2/có cách nào để biết học ngành bất kỳ nào có nhiều cơ hội làm đúng ngành, và trái ngành không ạ?
3/có đúng là làm nghề giáo không áp lực bằng kinh tế, truyền thông không? Làm thế nào để biết theo ngành gì sẽ auto thất nghiệp và ngành gì sẽ auto có việc làm?
4/mình nên tiếp tục chịu đựng sư phạm để tránh thất nghiệp như dân kinh tế truyền thông; hay cứ nhảy sang khi có cơ hội? Mẹ mình bảo mình hợp với sư phạm thôi chứ không hợp với kinh tế, truyền thông vì mình ko hoạt bát, ko nhanh nhẹn, ko năng động, ko giao tiếp tốt. Liệu mẹ mình nói có đúng? Nếu đúng liệu mình có thể sửa để hợp không, và cách sửa như thế nào?
5/có thật sự cứ đi làm kinh tế, truyền thông auto thất nghiệp? Ngoài lề, bạn mình bảo học tâm lý dễ thất nghiệp vì Việt Nam chưa thịnh ngành này, đúng hay sai ạ? Và có thật sự cứ an phận ở trường sư phạm auto có công ăn việc làm ở trường/trung tâm?
Bố mẹ mình cưới nhau được 23 năm. 5 năm đầu thì hạnh phúc, nhưng khi mẹ sinh mình ra là bố bắt đầu đi cặp bồ. Cặp bồ được 3 năm thì bố bị sùi mào gà phải đi chữa mãi mới khỏi. Bố chữa khỏi thì hứa như đinh đóng cột với mẹ là không bao giờ cặp bồ nữa. Nhưng suốt khoảng thời gian sau đó bố vẫn cặp bồ thường xuyên và giấu mẹ mình. Bố tự nhiên đối xử tốt với mình và mẹ hơn trước đây. Lúc đầu mình cũng nghĩ đó bố thấy đổi rồi nhưng không. Năm mình học lớp 12 lần đó mình mượn điện thoại bố để tra google dịch thì thấy một người tên Lần nhắn tin cho bố với nội dung: Anh yêu à anh đang làm gì đó? Em nhớ anh quá! Mình đọc thanh thông báo hiển thị trên điện thoại bố tay chân mình cứng đờ. Mình không tin vào mắt mình nữa. Mở đoạn chat lên thì tin nhắn hai người kia tình tứ hẹn nhau đi nhà nghỉ các kiểu là từ năm 2014 ( năm mẹ mình mới sinh em mình) :))) Tin nhắn gần nhất bố mình nhắn với ả ta là tối hôm trước tầm 10h30' ả ta kêu mất chìa khoá nhà nên đang đứng bên ngoài. 10h31' bố mình nhắn lại để anh qua đó thuê người phá cửa giúp em. 10h34 bố mình mê mẩn lái ô tô ra ngoài bảo với mẹ và mình là đi lấy hồ sơ xe người ta gửi. Lúc nhìn thấy tin nhắn bố nhắn với ả ta mình mới biết mình và mẹ đã bị lừa vố đau suốt thời gian qua. Mình có chụp và quay lại những đoạn tin nhắn ấy và cho mẹ xem. Mình cũng vào trang cá nhân zalo của ả ta để xem sdt của ả nhưng bố mình không lưu sdt của ả nên nó không hiện sdt. Mẹ mình khi ấy sốc kinh khủng, mẹ trằn trọc suy nghĩ suốt mấy đêm rồi mới quyết định nói chuyện với bố. Khi mẹ nói sao anh lừa dối mẹ con em để đi cặp bồ, bố mình đã gạt phắt đi rồi đổ cho mẹ mình dựng chuyện. Đến lúc mẹ đưa bằng chứng ra thì bố định giựt điện thoại mẹ mình nhưng mình ngăn lại. Mẹ bảo con nó quay đấy thì bố mình quay qua dí ngón tay vào trán mình đẩy mạnh cái bảo: mẹ mày con ranh con! Lúc đấy mình cắn răng nuốt nước mắt để nói: Bố chỉ có một lựa chọn thôi một là mẹ con con, hai là con bồ nhí kia của bố! Bố mình nghe xong thì cầm luôn bát canh nóng bốc khói hất vào người mình. Mình ức lắm nên nói: trường hợp xấu nhất bọn con đều theo mẹ chứ không theo bố đâu. Thì bố mình lấy tiếp bát canh nóng kia đổ từ đầu xuống chân mình. Mình đau nhưng nỗi uất ức lấn át hết tất cả. Mình không nói chuyện với bố suốt 1 tuần liền. Sau đó bố mình giả nai nói với mẹ ả kia chỉ là đồng nghiệp rồi hứa sau này không thế nữa chả hiểu sao mẹ mình vẫn tha thứ :)? Mọi người nghĩ giờ mình nên làm gì ạ
Chào mn, e là người khá chậm chạp, được mn nhận xét là chịu khó. Nhưng chậm chạp, lề mề nên làm việc không ăn thua. E hay suy nghĩ viễn vong mình như nv trong các bộ phim hàn quốc. Có lúc e khóc, cười trong vô thức. Vì vậy người k tập trung được nên hay bị bm đẻ, bm ck quở trách ( e làm việc tại gia). Nếu mãi cứ nv thì cs của e rất lận đận. E hiện đã lấy ck đc hơn 1 năm, có một bé và sắp mở cửa hàng buôn bán. Con cbi ăn dặm nên làm việc cần nhanh chóng để vừa chăm con vừa làm việc hiệu quả nếu k dễ đi cái ch lắm ạ . Xin các ac cô bác cho e lời khuyên, chửi e cũng đc để e chú tâm hơn vào cs ạ. E xin cảm ơn ạ
Lên Noron chia sẻ, học hỏi cũng nhiều rồi. Mình có thể coi đây là một nơi tâm sự ẩn danh, ai có niềm vui nỗi buồn gì mà không có người tâm sự, thì có thể chia sẻ vào đây không ạ? Mình không giúp được gì nhưng mong sau khi bạn viết ra đây, sẽ thấy lòng nhẹ hơn. Mình hôm nay bị sự cô đơn đánh gục, nên mong được lắng nghe bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Biết 1 chút tâm lý học hay ng nhạy cảm 1 chút là ng chịu nhiều đau khổ hơn ng khác, thà cứ ngu ngu khờ khờ cứ vậy tiếp tục cuộc sống màu hồng