Tâm sự cuộc sống

Tâm sự cuộc sống

Trải lòng về quan điểm, góc nhìn cá nhân đối với các vấn đề trong cuộc sống mà chúng ta gặp phải, những mẩu chuyện nhỏ, các bài học rút ra được từ cuộc sống.

Hoạt động nhóm

Bài viết4214
Câu hỏi3167
Thành viên476

Cùng tâm sự (ẩn danh) nhé?

Lên Noron chia sẻ, học hỏi cũng nhiều rồi. Mình có thể coi đây là một nơi tâm sự ẩn danh, ai có niềm vui nỗi buồn gì mà không có người tâm sự, thì có thể chia sẻ vào đây không ạ? Mình không giúp được gì nhưng mong sau khi bạn viết ra đây, sẽ thấy lòng nhẹ hơn. Mình hôm nay bị sự cô đơn đánh gục, nên mong được lắng nghe bất cứ ai, bất cứ điều gì.

Mình mang thai ngoài ý muốn thì phải làm sao?

Mình năm nay 16 tuổi ,đang chuẩn bị lên lớp 11 thì bất ngờ phát hiện có bầu 2 tháng.Lúc ấy mình bị trễ kinh hơn 2 tháng và có dấu hiệu ốm nghén thì ra hiệu thuốc mua 1 que thử thai(lúc đó mình nói dối số tuổi),khi về nhà thử thì lên 2 vạch .Lúc đó mình sốc lắm,không dám nói với ai ,chỉ dám mua mấy viên thuốc để đẩy thai ra ngoài mà lại nôn ra hết.Mình bất lực và khóc một mình trong nhà vệ sinh vì không biết giải quyết làm sao cũng bởi mình còn quá nhỏ để chăm sóc 1 đứa trẻ,còn việc học tập trên lớp nữa.Mình với anh T(hơn mình 1 tuổi) quen nhau được nửa năm.Anh T là một người đẹp trai ,cao ráo và có tài ăn nói khéo léo nên mình quyết định hẹn hò với anh.Anh dẫn mình đi ăn,đi chơi và đi xem phim.Bỗng một ngày nọ vào hơn 2 tháng trước anh đề nghị qhtd với mình.Ban đầu mình không đồng ý và nhất quyết phản đối nhưng anh năn nỉ mãi,cũng nói những lời nhẹ nhàng,ngọt ngào và mua cho mình đủ thứ nên mình quyết định trao thân cho anh.Anh dẫn mình vào khách sạn và bắt đầu cởi đồ mình ra.Lúc đó mình bảo anh đeo bao vào nhưng anh bảo có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ chịu trách nhiệm nên mình cũng mềm lòng.Đây là lần đầu của mình nên mình bảo anh nhẹ nhàng một chút và quả thật cuộc ân ái ấy trôi qua rất nhẹ nhàng.Khi anh biết tin mình có thai,anh ôm trầm lấy mình và xoa vào bụng mình.Mình không biết nói gì mà chỉ biết khóc.Anh tựa đầu vào bụng mình và nói:"Ba xin lỗi con,con nên đến muộn hơn....".
   Mình nhìn anh mà nước mắt tuôn trào.Anh nắm chặt tay mình và nói:"Em bỏ cái thai đi nhé.Anh không thể...".Anh ôm mình và khóc nức nở,liên tục nói lời xin lỗi .Mình lau nước mắt và tát vào mặt anh một cái đau điếng rồi nói:"Đó là con của anh,của em và là con của chúng ta mà"Mình tát đau đến nỗi mà anh chảy máu môi,anh hôn và ôm mình rồi nói:"Sau này mình cưới nhau,ta sẽ có một gia đình hạnh phúc.Mấy tháng nữa anh phải đi du học rồi.Anh xin lỗi em"Mình không thể tin nổi người con trai mà mình hết mực yêu thương và tin tưởng lại đối xử với mình như vậy.Mình nói lời chia tay rồi rời đi ,cũng cắt đứt liên lạc.Anh cũng đến tìm và níu kéo mình nhưng mình đã hoàn toàn thất vọng.
   Giờ mình không dám nói với bố mẹ mà chỉ dám mặc áo rộng để che bụng.Giờ mình phải làm sao,có nên tìm đến cái chết không?

Có cần phải kiêng kỵ tuổi xấu?

Mình 25 tuổi tính ra tuổi mụ là 26 gọi là năm phạm tuổi kim lâu , mình muốn mua một con xe máy để phục vụ công việc có ý kiến mua sẽ gặp xui xẻo có ý kiến mua không sao mọi người nghĩ sao?

Các cậu ơi làm sao để uncrush ạ, chớ tớ thấy otk quá?

ý là bản thân tớ lần đầu có crush ấy nên cứ chủ động hoài, mà chờ tn ngt như con khờ luon. Trong khi đó tớ lại cảm thấy bản thân mình quá phiền đối với mọi người

Mình hoang mang trong cách định hướng nghề nghiệp?

Mình đỗ Sư phạm, nhưng không muốn là giáo viên (từ lâu đã là như thế). Mình tính năm 2 chuyển sang ngành khác hoặc lấy bằng sư phạm xong học văn bằng 2 (đang phân vân kinh tế và truyền thông), mẹ mình bảo học kinh tế truyền thông thất nghiệp, không xin đc việc đâu, rồi lấy ví dụ người quen của mẹ học tài chính ngân hàng nhưng thất nghiệp, đi làm công nhân. Mẹ khuyên mình tiếp tục sư phạm Toán + học thêm tiếng Anh, ra dạy thêm, dạy ở trung tâm kiếm đầy tiền không lo thất nghiệp, công việc dạy cũng nhẹ hơn nhiều so với kinh tế truyền thông, không áp lực, chỉ cần soạn giáo án và lên lớp. Mình thắc mắc:

1/vai trò của hướng nghiệp có đơn giản là hướng vào nghề không làm mình thất nghiệp? Hay thực ra mình cứ việc chọn bừa ngành nghề không cần cân nhắc định hướng, vì chỉ cần cố gắng là auto có niềm yêu thích công việc?

2/có cách nào để biết học ngành bất kỳ nào có nhiều cơ hội làm đúng ngành, và trái ngành không ạ?

3/có đúng là làm nghề giáo không áp lực bằng kinh tế, truyền thông không? Làm thế nào để biết theo ngành gì sẽ auto thất nghiệp và ngành gì sẽ auto có việc làm?

4/mình nên tiếp tục chịu đựng sư phạm để tránh thất nghiệp như dân kinh tế truyền thông; hay cứ nhảy sang khi có cơ hội? Mẹ mình bảo mình hợp với sư phạm thôi chứ không hợp với kinh tế, truyền thông vì mình ko hoạt bát, ko nhanh nhẹn, ko năng động, ko giao tiếp tốt. Liệu mẹ mình nói có đúng? Nếu đúng liệu mình có thể sửa để hợp không, và cách sửa như thế nào?

5/có thật sự cứ đi làm kinh tế, truyền thông auto thất nghiệp? Ngoài lề, bạn mình bảo học tâm lý dễ thất nghiệp vì Việt Nam chưa thịnh ngành này, đúng hay sai ạ? Và có thật sự cứ an phận ở trường sư phạm auto có công ăn việc làm ở trường/trung tâm?

Bạn nghĩ sao về hôn nhân chính trị?

Hôn nhân chính trị kiểu như 2 người kết hôn do sự liên kết giữa 2 tập đoàn lợi ích(quốc gia, gia tộc, tập đoàn...) nhằm giữ mối quan hệ hợp tác lâu dài, hiện tại vẫn đang diễn ra. Bạn nghĩ sao về vấn đề này ?

Liệu mình có quá nhạy cảm?

Mình mới qua Nhật Bản 8 tháng, nhưng mấy tháng gần đây mình trở nên nhạy cảm với những hành động, cử chỉ, lời nói,...có thiện cảm không tốt về mình... Thay vì đối mặt, mình lựa chọn dần né tránh mối quan hệ toxix này. Mình không mong muốn phải đeo mặt nạ để đối xử tốt với những người không muốn thực sự làm bạn, đồng nghiệp với mình. Nhưng việc đó làm mình ít nói hơn hẳn, cô lập mọi người và mọi người cũng dần cô lập mình. Đi làm rồi về, học tập, đi chơi,... Mọi thứ diễn ra bình thường, một mình. Thoải mái hay không? Mình thấy thoải mái, đôi lúc có cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Song, để mình phải hạ cái tôi và hoà nhập vào môi trường đồng nghiệp như thế, mình lại thấy mình sẽ bị đồng hoá. Trở nên lá mặt lá trái. Mình tự nhủ, chỉ cần 2 năm hơn nữa là thoát thôi. Nhưng liệu mình có thể trụ lại được không? Khi mình dần stress, lo âu và mất niềm tin vào bản thân, vào những điều mình đã chọn. Đâu là con đường mình nên đi?