Bị trầm cảm nhưng không một ai tin?

  1. Phong cách sống

  2. Tâm lý học

Em xin chàchàochào mn ạ, em hiện trong quá trình chuẩn bị lên cấp 3 nhưng em thật sự không ổn chút nào, trên lớp thì bị cô lặplậplập, tâm sự vs gia đình thì không một ai tintin, mn bảo em con nít giận lẫy nên vậy. Nhưng em rất mệt mỏi, mất ngủ, không ăăn thậm chí em còn muốn bản thân chết quắc đi cho xong. Em chán ghét việc mình được sinh ra. Em cảm ơn mn đã lắng nghe và em mong nhận người lời khuyên từ mn ạ.

Từ khóa: 

phong cách sống

,

tâm lý học

thiệt ra bệnh trầm cảm rất khó nhận biết và khó lường, cho nên nếu em cảm thấy bị trầm cảm thật thì hãy đi tìm gặp bác sĩ tâm lí để được thăm khám và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp nhất. Chứ c thấy theo những thứ em kể thì em chỉ đang bị stress quá độ thui nha, còn bệnh trầm cảm thì mức độ sẽ hơn như vậy nhiều. Nói chung là sức khỏe tinh thần của em hiện đang rất yếu ớt, nếu không điều chỉnh một thời gian nữa nó cũng có thể trở thành trầm cảm. Nên c khuyên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng hãy cứ tích cực lên nhé, em cần thời gian để ổn định lại tinh thần

Trả lời

thiệt ra bệnh trầm cảm rất khó nhận biết và khó lường, cho nên nếu em cảm thấy bị trầm cảm thật thì hãy đi tìm gặp bác sĩ tâm lí để được thăm khám và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp nhất. Chứ c thấy theo những thứ em kể thì em chỉ đang bị stress quá độ thui nha, còn bệnh trầm cảm thì mức độ sẽ hơn như vậy nhiều. Nói chung là sức khỏe tinh thần của em hiện đang rất yếu ớt, nếu không điều chỉnh một thời gian nữa nó cũng có thể trở thành trầm cảm. Nên c khuyên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng hãy cứ tích cực lên nhé, em cần thời gian để ổn định lại tinh thần

Nếu bạn không có một ai đồng hành, hãy lựa chọn cho mình một lẽ sống để tồn tại. Không một ai trong chúng ta là đáng chết cả. Mình rất thích câu nói thế này: "Những thứ đánh bại bạn của ngày hôm nay cũng là động lực để bạn cam đảm tiến lên". Khi bạn nghĩ mọi thứ cùng cực quá rồi tức là chỉ bản thân bạn đang mệt mỏi đến mức cho rằng mọi thứ đều tồi tệ. Thực chất trong cái khổ luôn có xíu xiu ánh sáng để chúng mình vượt qua mà. 
Nếu bạn đọc được cmt này của mình vào lúc bạn đang buồn và chán nản nhất, mình chỉ muốn ôm nhẹ và an ủi bạn nhiều thiệt nhiều, và dù cho cách bạn duy trì sự sống của bản thân thật khó khăn và mệt mỏi, thì mình mong bạn có thể hiểu được, chẳng có gì tồi tệ hơn khi "chẳng là gì" giữa vũ trụ bao la rộng lớn này, có vui vẻ, cũng có đau thương. Chúc giấc ngủ của bạn an lành nhé.

Mọi người nói em trẻ con là hoàn toàn đúng. Em nói rằng em bị trầm cảm cũng đúng luôn. Ai cũng có lý của mình, và mọi người chưa quan tâm tới cảm xúc, lý lẽ, góc nhìn của người khác.

Một em bé chạy ngã ra sân, bé có thể khóc nhè rất lâu. Cũng em bé đó, nếu bị bạn mượn mất đồ chơi, sẽ mất nữa ngày để dỗ dành. Và rồi vẫn em bé đó, khi lớn lên, em ngã đau nhưng không khóc nữa. Em bị bạn bè lấy mất đồ chơi cũng buồn bực nhưng không khóc, không giận lâu nữa. Vì bé thấy, mấy chuyện đó chỉ là chuyện vặt vãnh, trẻ con, có gì lớn đâu mà to chuyện.

Cuộc sống này vốn có rất nhiều áp lực, nhiều chuyện không như ý, nhiều điều khó chịu đớn đau phải sảy ra. Còn lớn thì những trải nghiệm đó càng nhiều.

Một cô bé cấp 2 có thể rất buồn chán nếu bị bạn bè cô lập, không chơi cùng. Vẫn là cô ấy đến năm 30 tuổi, bạn nào không chơi càng mừng, đỡ mệt mỏi. Cắt ngay cắt gấp những người bạn không làm mình vui. Cô bé cấp 2 thấy đi học thật là mệt mỏi, thật là áp lực, thi cử, điểm, bài tập... Sau này lớn đi làm rồi, thấy áp lực đi làm kiếm tiền mệt mỏi hơn nhiều, lại chỉ ước bé lại để được đi học. Cấp 2 tỏ tình không thành công là thế giới sụp đổ. Điểm thi thấp là ác mộng khủng khiếp. Sau này lớn thấy mọi người yêu, tay, cặp bồ, ngoại tình đầy rẫy thì lại bình thường.

Từ góc nhìn của phụ huynh, những áp lực mà bạn đang phải trải qua, là quá đơn giản, nhẹ nhàng với họ. Nếu không đồng cảm, đặt mình quay lại lứa tuổi của các bạn sẽ không thể nào lý giải được, tại sao bạn có thể buồn, có thể khóc, có thể chán nản với những việc đơn giản như vậy.

Bản thân mình cũng từng bị trầm cảm khi còn học cấp hai, cũng bị cô lập như bạn nên mình rất hiểu cảm giác của bạn. Theo mình thì bây giờ việc bạn nên làm là tập trung vào việc học để có kết quả tốt nhất trong kì thi tuyển sinh sắp tới. Và khi đã bước chân vào cấp ba thì hãy tìm cho mình một sở thích nào đấy, nếu có điều kiện thì hãy tham gia vào một cộng đồng. Như mình hiện tại đang tham gia các hoạt động về lập trình và một môn thể thao là Patin, mình nghĩ đó là cơ hội tốt để bạn tìm kiếm những người bạn thật sự và mình nghĩ bạn sẽ cảm thấy tốt hơn khi tham gia nhiều hoạt động như vậy hơn, mặc dù bản thân mình hiện tại cũng chưa đủ tự tin nhưng đã không còn rơi vào trạng thái trầm cảm nữa và thật sự cảm thấy khá hơn rất nhiều, mình nghĩ bạn cũng nên tích cực lên một chút, thật sự là khá khó đấy nhưng dù sao cũng cố gắng lên bạn nhé ~

Khi mà gia đình không thể là chỗ dựa, thì thật sự sẽ rất khó khăn. Nguyên nhân là do họ ích kỉ, chỉ đòi hỏi ở con cái, thay vì yêu thương quan tâm thật sự. Trường hợp cha mẹ kiểu này trong xã hội hiện tại không phải là hiếm. Bạn bè có thì tốt không có cũng chẳng sao hết, đời còn dài sao này e có thể tha hồ mà chọn bạn.
Mình luôn cho rằng trên thế giới này không ai đáng tin hơn chính bản thân chúng ta, và chỉ có bản thân ta mới giúp ta vượt lên tất cả. Do đó, mình rất ít và hầu như không cho ai bất kì lời khuyên nào.
Nếu bạn buồn bã, bế tắc, mình sẵn sàng lắng nghe, giúp bạn phân tích vấn đề mà bạn gặp phải nhưng mình sẽ không đưa bạn lời khuyên. Nhộng phải tự mình phá kén mới có thể hóa thành bướm, bạn phải tự mình thoát ra thì mới thật sự là giải thoát, người khác nói gì, làm gì đều chỉ là chất xúc tác. Không phải mình vô tình, chỉ là mình từng đi qua những tháng ngày tăm tối nên mình hiểu được sự quan trọng của việc tự vươn lên.
Đôi khi người thân hay bạn bè đều không phải liều thuốc tốt nhất ngoài chính bản thân bạn đâu, vì dù sao chính bạn mới có thể hiểu mình cần gì và muốn gì mà. 
https://cdn.noron.vn/2023/02/22/2735887082670170821701457250027911372780546n-1677052773.jpg
Khi nào mệt mỏi quá hãy lên Noron để tâm sự ẩn danh em sẽ nhận được rất rất nhiều sự quan tâm từ mọi người ở đây và chắc chắn trong số đó sẽ có người hiểu em ;)
Chúc em can đảm tiếp tục học tập để thực hiện ước mơ của mình nhé!

Mình cũng có một người chị qua giai đoạn trầm cảm. Mình nghĩ bạn nên tự tìm bác sĩ tâm lý để điều trị, chứ nếu để lâu thì nghiêm trọng. Mình nghĩ bạn nên nghe podcast của kênh Vì Sao thế nhỉ? Có chuyện muốn tâm sự thì ib nhé!!