Một mình có buồn không?

  1. Tâm sự cuộc sống

Trong đây có ai hay mặc đồ đẹp nhưng lại luôn luôn đi trà sữa, cafe, ăn uống, coi phim hay đi chơi một mình rồi chụp hình sống ảo cũng tự mà lo do ko có bạn bè để rủ hay ko một ai rủ như em không ạ ? (kiểu cô độc đúng nghĩa theo cái nhìn của xã hội ak)

Với mng thì như vậy có bất thường và buồn không ạ?

Từ khóa: 

tâm sự cuộc sống

Bao nhiêu năm gần như lang thang một mình có sao đâu nhiều khi thấy vui mà
Trả lời
Bao nhiêu năm gần như lang thang một mình có sao đâu nhiều khi thấy vui mà

Cơ đơn lớn nhất là cô đơn giữa đám đông. Mình có rất nhiều bạn bè, nhân viên, anh em, nhưng cô đơn vẫn luôn là một thứ ám ảnh, vẫn rất thèm kết nối.

Cuối cùng rồi bạn sẽ nhận ra, chỉ có mình với chính mình. Hãy dành thời gian kết nối với bản thân, bản thể. Lúc đó sẽ không còn bao giờ cô đơn nữa.

Chào bạn, mình nghĩ bất thường hay buồn chủ yếu là do cảm nhận cá nhân của mỗi người.
Nếu bạn thực sự yêu thích và tận hưởng điều bạn làm, thì có người khác xung quanh hay không cũng ít thành vấn đề.

Mình có một vài người bạn, nhưng mà đều bận đi học, đi làm, thế là không rủ được mọi người. Nên mình thường đi ăn một mình, đi cafe một mình và những lúc này mình không cảm thấy buồn ý. Tại mình cảm giác đang tự trải nghiệm việc đi một mình nó rất là thú vị.

Chả hiểu sao ở 1 mình khiến mình hạnh phúc hơn,nếu có bạn bè trò chuyện cũng vui,nhưng ở 1 mình được suy nghĩ về nhiều vấn đề mới lạ cũng hay lắm,cũng là để xem xét lại các quyết định cũng như con đường mình đang đi.

 Tôi chỉ buồn những khi tôi thật sự cảm thấy xung quanh mình "trống rỗng". Còn lại hầu như cả ngày tôi cười đùa vui vẻ như được mùa. Đấy chính là những lúc "một mình" nhưng không hề cô đơn. Có ai như tôi không? Thích những buổi hoàng hôn, một mình băng qua những con hẻm, gió vút vào mặt, những bản balad cất lên trộn lẫn vào không gian tuyệt vời như cảm giác được khuấy trứng chiên vậy. Những lúc như vậy tôi chỉ mong thời gian ngưng đọng lại, vội lấy điện thoại chụp những chiếc hoàng hôn sắp buông màn, tôi như vớ lấy cái nghìn vàng trong thời khắc huy hoàng của mẹ thiên nhiên. 
- Một mình ư? Buồn không?
- Có chứ.
- Vậy tại sao?
Tôi biết mỗi người trong số chúng ta đều sẽ có riêng cho mình một câu trả lời. 
Tôi vốn luôn mong muốn mình có thể viết ít đi, ban đầu tôi hay tâm sự nỗi niềm của mình qua những dòng thơ nhưng một vài người bạn trong cuộc đời lại khiến tôi nhận ra việc làm thơ chỉ dành cho "những kẻ hay buồn". Thế là tôi lại chuyển sang viết, nhưng có lẽ cũng chẳng ăn thua nhỉ "kẻ hay buồn"? 
Ngày hôm nay của tôi không tệ lắm! Nhưng nếu không có anh chắc tôi sụp đổ mất.

có lúc buồn, có lúc vui. Bản thân mình hướng nội, thích ở 1 mình hơn nhưng cô đơn nhiều quá, mình thấy trống trãi và cũng buồn lắm í

Một mình nhưng có tiền để tiêu, để làm thứ mình thích thì không buồn