Nhân sinh vốn trân quý. Mỗi sinh mạng khi xuất hiện trên thế gian đều có một sứ mạng cần phải hoàn thành, những trải nghiệm cần phải trải qua.
Vậy chúng sinh nên thuận theo thiên mệnh để tuần hoàn, hay nên vượt lên sự sắp đặt của số phận để cải biến.
Tu luyện là gì? Tại sao chúng sinh lại cần tu luyện? Không tu luyện thì sao?
Kính thỉnh các đạo hữu bình phẩm.

Hi bạn, cảm ơn vì đã đặt ra một câu hỏi rất thú vị! Và quan trọng!
Trong câu hỏi của bạn thực chất có đến 2 mệnh đề để bàn luận, mình xin trả lời lần lượt như sau.
Thứ nhất - "tu luyện" là gì?
Thực sự đây là một định nghĩa có thể mang tính linh hoạt & cá nhân một chút. Có nghĩa là tùy từng người mà "tu luyện" có thể mang những ý nghĩa khác nhau, bao gồm những hoạt động khác nhau.
Có người thích đọc sách thánh hiền bồi bổ kiến thức, đó là tu luyện; có người thích quyên góp làm việc thiện, cứu độ người nghèo, vô gia cư, mù chữ, đó cũng là tu luyện; có người dành thời gian tập yoga, thiền, khí công khai mở luân xa...đó cũng là tu luyện.
Vì cái đích của "tu luyện" cốt là để một người gột rửa & làm thăng hoa phần tinh thần & linh hồn của mình, cùng lúc đó trừ bớt nghiệp xấu & gia tăng nghiệp tốt - vốn có thể được hiểu là một "trường vật chất" (hiện tại mình chưa tìm ra từ nào diễn tả tốt hơn) bao quanh mỗi cá nhân.
Thế nên mọi hoạt động nào hướng bạn đến với những mục đích trên, thì bạn đều có thể coi nó là một pháp môn tu luyện.
Nhưng làm thăng hoa linh hồn & trừ nghiệp xấu, tăng nghiệp tốt để làm gì!? Đó là một vấn đề khá phức tạp & xứng đáng có một câu hỏi khác dành riêng cho nó, nhưng chung quy là để một sinh mệnh không ngừng gia tăng chuyển kiếp vào những tầng cao hơn cõi người.
Ok. Đến mệnh đề thứ 2, còn quan trọng hơn: một người trong cuộc đời nên "thuận theo thiên mệnh" hay "vượt lên sự sắp đặt của số phận"?
Vấn đề của câu hỏi này là...à không, vấn đề của các câu trả lời thường thấy cho câu hỏi này là: chúng ta, một khi vẫn là con người, vẫn tồn tại trong không gian vật chất 3 chiều này, với các giác quan bị hạn chế, có lẽ sẽ không bao giờ nhận thức được liệu câu trả lời của chúng ta có là câu trả lời đúng.
Nếu bạn trả lời rằng: Không, chẳng có cái gì gọi là số phận, tôi chỉ tin vào bản thân tôi, những sự lựa chọn của riêng tôi, thế nên trong cuộc đời này, tôi được gì & mất gì đều là do tôi hết.
Ok, tốt thôi, nhưng làm sao bạn khẳng định được rằng lý do bạn hình thành tư tưởng "độc lập" đó không được ghi chép sẵn trong cuốn sổ số phận của bạn!?
Tương tự, nếu bạn trả lời rằng: Uh, tôi tin vào số phận. Thì...chà, đó là do số phận bạn buộc bạn phải tin-vào-số-phận; hay là do bạn tự lựa chọn tin vào số phận!?
Bạn thấy đấy, logic não bộ con người không thể giúp chúng ta giải quyết được nghịch lý này. Tốt nhất có lẽ là, trong cuộc sống luôn cố gắng vươn lên, theo đuổi những điều mà bạn cho là đúng đắn, hữu ích, hoặc khiến bạn vui vẻ. À, đó cũng có thể là một hình thức "tu luyện" nhỉ!
Thân.