[Review Phim] Chúng ta của sau này (Us and them)

  1. Phim ảnh

Có bao giờ chúng ta bằng lòng với những điều bản thân đang có?

Tôi nghĩ chắc ít ai dám thừa nhận rằng có- bởi người biết bằng lòng, hình như là người chẳng mấy tương lai trong thời đại đầy cạnh tranh này.

Vốn không bằng lòng, chàng trai Lâm Kiến Thanh và cô gái Phương Tiểu Hiểu đã quyết tâm bám trụ lại đất Bắc Kinh. Đó là khởi đầu và cũng là kết thúc của bộ phim Chúng Ta Của Sau Này- bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Lưu Nhược Anh.

https://cdn.noron.vn/2022/01/15/avvxsejhodnlava5wa0jx4zzq40sbmf2knipoqmp5baiob1oxxptilleajnjnkvzrxkcgejvejthzfj4orvvvd7bwbsxfmiqigzbhozjyt5esvjmjujnar2w6wxmsmsc0pcyltmqvgepmnkb8ah5j-gd4neztimhngqpjgzpawbq38h4ggah3uoh1anthickgw400-h225-1642243564-1642243564_1024.jpg

Giống như hầu hết bạn bè đồng trang lứa, họ nương tựa vào nhau trong những năm tháng tuổi trẻ: giàu nhiệt huyết, nghèo tiền bạc. Họ trải qua khó khăn bên nhau trong cùng cảnh ngộ bơ vơ nơi đất khách quê người. Tình yêu đẹp đến với họ, khiến đôi bạn trẻ gắn bó sâu sắc hơn. Trong căn phòng chật chội, thiếu thốn, Kiến Thanh và Tiểu Hiểu tươi cười nhìn về nhau, bởi họ tin vào tương lai, hay nói chính xác hơn, họ tin tưởng nhau. Tôi rất ấn tượng với nụ cười lạc quan của Tiểu Hiểu. Với Kiến Thanh, tôi ngưỡng mộ sự nhiệt tình, tốt bụng của anh.

Nhưng (phải rồi, cái từ “nhưng” đáng ghét nhất, thường xuất hiện để chế giễu đời người) như Kiến Thanh và Tiểu Hiểu đã tâm sự cùng nhau: “Hạnh phúc thì sẽ không có câu chuyện, chỉ bất hạnh thì mới có câu chuyện”.

Chỉ là một cuộc đối thoại ngắn, tưởng chừng không đầu đuôi, vậy mà nó đã trở thành định mệnh thực sự của họ.

https://cdn.noron.vn/2022/01/15/avvxseiefue5xtxycgyrj2rfw-hbvi0izvxajdleut2sowyjhhlvcfrvl0sepx0e88t03ge7ummwuu9jgycxc6pjfkbksdnto290bwiah0t-kqpgcmubtfsqpicsx0ofwmkpf7l04iyfoxojjbj0h6p-h-0qkt7z0ebju8iaiaigybwwmksd1q1-3jugzgw400-h225-1642243564-1642243564_1024.jpg

Làm tổn thương chính mình và làm tổn thương những người mình yêu thương, là một khía cạnh chẳng mấy êm ái, song nó thường tồn tại ở giai đoạn mang tên: trưởng thành. Trong cuộc họp lớp với bạn cũ, Kiến Thanh đã phẫn chí khi nhận ra mình chưa dư dả tiền bạc, chưa có địa vị, nhà cửa. Anh cảm thấy lòng tự tôn của một chàng trai - nửa đàn ông, trong mình bị chà đạp khi thua kém bè bạn. Anh rời nhà đi ngay trong dịp Tết. Dường như cái tôi bị tổn thương của anh đã che phủ đi hình ảnh hai con người thực sự yêu thương anh: cha và Tiểu Hiểu. Kiến Thanh đau khổ khi bị những người không hiểu anh coi thường, rồi anh khiến cho những người thực sự hiểu anh phải đau khổ. Đó là cách Kiến Thanh chọn để trưởng thành.

Khi Tiểu Hiểu rời anh đi, anh cũng chẳng làm gì khác ngoài đuổi theo cô, chỉ để đưa cặp mắt lên nhìn như tiễn cô. Anh quay lại phòng và rồi thành công. Công thức thành công trong cuộc đời người đàn ông chỉ đơn giản như vậy đấy: chịu đả kích, bị bỏ rơi để rồi đơn độc tập trung vào sự nghiệp cho đến lúc thành công.

Kiến Thanh đã thành công khi cho ra mắt trò chơi điện tử của mình. Mạch cảm hứng của trò chơi ấy bắt nguồn từ tình cảm anh dành cho Tiểu Hiểu.

https://cdn.noron.vn/2022/01/15/avvxsegkig89dzgbtpuhmqtjfxucvo389rc-iu5nwqvgext7la2noeoirzv9te1o1uyea0ukzrtwtmlltsyk6hez2uqkmsgf4cdndooccghylctwgnlg8lansnyoodcleg5qznjx3vskscbldfmcobt-9aa3bqnbm8phrandc-emxxdvf7rvlsog3ghewgw400-h225-1642243564-1642243564_1024.jpg

Trong trò chơi, thế giới của nam nhân vật chính sẽ không có màu sắc nếu thiếu đi nữ nhân vật chính.

Họ xa nhau và gặp lại nhau, tình cờ trong chuyến bay trở về Bắc Kinh. Hiện tại, Bắc Kinh là nơi họ thực sự được sống trong căn nhà, của riêng mỗi người. Mơ ước đã thành có lẽ thật đẹp, chỉ là không màu.

Chỉ đến khi Kiến Thanh tìm thấy bức thư của cha mình gửi Tiểu Hiểu, màu sắc mới trở lại. Kiến Thanh chính thức trở thành người đàn ông. Anh không còn lầm tưởng là thành công khiến con người ta trưởng thành nữa. Anh hiểu rằng thành công của anh chẳng phải chỉ do mình anh cố gắng, hi sinh trong đời. Quả ngọt anh nếm, đến từ cha anh năm nào, lặng lẽ trong quán ăn nhỏ bé của mình, nuôi anh khôn lớn; đến từ Tiểu Hiểu dành tặng một cuộc đời thành công, đầm ấm trong khi cô vẫn sống cô đơn.

Cha anh nuôi dạy anh không phải để đợi anh mua căn nhà lớn đền đáp. Tiểu Hiểu yêu anh không phải vì anh có nhiều tiền.

https://cdn.noron.vn/2022/01/15/avvxsehysgcck0sjei7pnejiyzjintj9nsxzql5afq5ipnuobzgzauybo0nrixdkstr1rnmlqsnsvd8yuluor9kd3up9ueufmzosm3lk2ovjzkd1km2lxxwrgiqussxy8f5yzth2ec-uawtpl8kpdod0avnchfyrazws73tnyszw2vvvxqchnqdqkvdnc-gw400-h225-1642243564-1642243564_1024.jpg

Mái tóc Kiến Thanh điểm bạc khi anh còn trẻ, giờ anh mới sống như một con người có số tuổi hợp với mái tóc ấy. Thời điểm này, anh hiểu ra chỉ để có thể luôn trân trọng họ trong kí ức. Vì nhân sinh chẳng có chữ “nếu”. Kiến Thanh không thể sống lại cuộc đời thứ hai để phụng dưỡng cha và bên Tiểu Hiểu nữa.

Khao khát chứng tỏ bản thân với người khác giống như việc bạn dốc toàn thời gian vào cây bút chì và việc gọt nó. Để rồi bạn hoạ lại đời mình bằng cây bút chì ấy: Có đường nét, không sắc màu.

Tiếp tục gọt đến cùng, thì trong tay bạn chỉ còn trơ lại mẩu tẩy phía cuối bút. Khi chẳng thể vẽ tiếp nữa, có thể bạn sẽ lại bần thần muốn xoá đi tất cả để mơ về một cuộc đời mới.

Từ khóa: 

us and them

,

chúng ta của sau này

,

review phim

,

noron

,

hnreader07

,

phim ảnh