Hôm nay mẹ được tin em hình thành trong bụng của mẹ, mẹ rất sợ hãi và bối rối bởi vì mẹ còn khá trẻ. Và mối quan hệ của mẹ và bố của em chỉ là nyc nên mẹ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tước đoạt quyền sống của em. Mẹ xin lỗi em rất nhiều, mẹ sai rồi... tất cả là vì mẹ ngu ngốc, mẹ sai thật rồi. Em hãy hiểu cho mẹ, lần sau khi mẹ đủ trưởng thành và có thể lo cho em 1 cuộc đời đầy đủ, em hãy tiếp tục làm con của mẹ nhé. Dù sao thì mẹ thực sự yêu em, mẹ xin lỗi!
Bản thân mình được sinh ra bởi sự lựa chọn "giữ lại quyền sống" của mẹ mình. Nhưng nói thật mình không chắc đây có phải quyết định đúng không. Rất khó để nói việc đúng sai ở vấn đề như thế này.
Khi còn nhỏ mình đã bị ghẻ lạnh từ bạn bè, sự bất công trong đối xử của giáo viên, và cái nhìn không thân thiện hay nói đúng là chán ghét của ông ngoại. Mình không nhớ làm cách nào mình vượt qua được thời gian đó. Nhưng nó cũng làm mình có những ám ảnh tâm lý nhất định đến bây giờ.
Có lúc mình từng nghĩ giá như mình không phải sinh ra.
Bây giờ, khi mình đã 28 tuổi, mình vẫn sợ hãi khi nhắc tới từ "gia đình", nghe có vẻ tiêu cực nhỉ. Thật tệ phải nói ra điều này.
Trên góc nhìn của một đứa trẻ được hình thành bởi một sự sai lầm nào đó của quá khứ, mình nghĩ rằng nếu người mẹ không sẵn sàng và không đủ kinh tế để cho đứa trẻ lớn lên tốt thì có lẽ một vài lựa chọn bất đắc dĩ cũng không phải là không nên.
Hi vọng bạn sẽ bước ra và đón ánh nắng của buổi sớm mai.